Nữ nhân của Thị Trưởng
Phan_35
Tô Ninh đi khắp hết mấy phòng, thật sự cô rất vui. Với căn hộ này, cô và bà nội mỗi người đều có phòng ngủ riêng. Tô Ninh thầm suy nghĩ, mặc dù vì căn hộ này mà tiền gởi trong ngân hàng còn lại không bao nhiêu, nhưng cô có lòng tin, đợi tốt nghiệp xong cô có thể cố gắng kiếm tiền giúp ba ba trả tiền vay.
Tô Khải Hồng dẫn mẹ mình tham quan một vòng rồi dừng ở cửa sổ, chiếc xe bên dưới vẫn chưa đi, đồ trên xe đã dỡ xuống đặt một bên, mấy người nhân viên thì đứng cùng một chỗ hút thuốc, như đang đợi ai đó.
“Ta đi xem, hỏi bọn họ khi nào thì xong việc.” Nhìn một hồi, Tô Khải Hồng quay qua nói.
“Con cũng đi.” Tô Ninh cũng đi theo ra cửa.
“Mẹ, mẹ ở đây phụ trách kiểm kê đồ đạc xem đặt ở đâu a.”
Bà nội gật gật đầu, đem đồ bọn họ mang lên đặt cùng một chỗ, bắt đầu cân nhắc coi nên để chỗ nào mới tốt.
Tô Ninh theo ba ba xuống lầu, Tô ba ba đến hỏi mấy người nhân viên kia, bọn họ chắn ngang đường lên lầu, lâu như vậy không biết bao giờ mới xong.
“Ninh Ninh, cho em nè…Uống nước đi.” Phương Đào nãy giờ vẫn dưới lầu, giờ đi đến cạnh Tô Ninh, đưa cho cô chai nước suối.
Tô Ninh nhận lấy, cười cười với Phương Đào, khách sáo nói:”Cám ơn anh tới giúp đỡ.”
Phương Đào có chút ngại ngùng gãi gãi sau đầu, nói:”đừng khách sáo với anh…” Bất kể như thế nào, Tô Ninh chịu cùng hắn nói chuyện cũng đã làm cho hắn rất vui vẻ .
Lúc này truyền đến tiếng xe, mọi người nghe tiếng nhìn qua, thì thấy một chiếc xe lái rẽ vào. Tô Ninh ngẩng đầu nhìn, thoáng chốc mở to mắt, đây rõ ràng là xe của thị trưởng hay lái, thị trưởng làm sao tìm tới đây a?
Xe dừng phía sau xe chở đồ nhà Tô Ninh, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang xuống xe, hắn vòng qua bên kia mở cửa sau, Tiêu Ý Hàn đeo kính râm, thần thái sáng láng bước xuống.
Tô Ninh cầm chai nước đứng ngây người, phản ứng đầu tiên của cô là quay qua nhìn ba ba. Mà Tô Khải Hồng cũng đang nhìn con gái, Tô Ninh chột dạ đóng nắp chai, kín đáo đưa cho Phương Đào liền đi đến cạnh thị trưởng.
Mấy nhân viên kia cũng đi qua chỗ Tiêu Ý Hàn, Tô Ninh đứng trước mặt thị trưởng, thắc mắc nhỏ giọng hỏi:” Sao chị lại tới đây?”
Tiêu Ý Hàn tháo kính ra, cười với Tô Ninh, nàng dừng bước nhìn mấy nhân viên, chỉ về hướng Tô Khải Hồng nói ra:”Theo hướng dẫn của người kia, mang đồ chuyển hết lên đi.” Rồi quay qua người đàn ông tây trang bên cạnh, ra hiệu bằng ánh mắt.
Bọn họ gật gật đầu đi theo người đàn ông, Tiêu Ý Hàn mới kéo Tô Ninh đến bên người, cười nhẹ nói:” Em đã công khai với ba của em rồi, tôi cũng không che giấu làm gì. Chuyển nhà mới là đại sự, tôi làm sao có thể không đến?” Nàng vừa nói vừa nháy mắt với Tô Ninh, rồi đi tới bên cạnh Tô Khải Hồng.
Chương 81: Hạnh phúc đơn giản như thế
“Lãnh đạo, cái này……” Tiêu Ý Hàn thản nhiên đi đến trước mặt Tô Khải Hồng, người đàn ông mặc tây trang nhìn Tô Khải Hồng vẻ mặt âm trầm, hắn khó xử nói.
“Nghe nói hôm nay ngài dọn nhà, ta không có nói trước đã tự mình làm chủ, có gì không đúng xin ngài thứ lỗi”. Tiêu Ý Hàn nhìn mấy đồ nội thất gia dụng bên cạnh, lịch sự nói với Tô Khải Hồng.
Lúc này Tô Ninh cũng đi tới, cô có chút xấu hổ nhìn ba ba, lại nhìn sang thị trưởng vẫn luôn mỉm cười.
“Các ngươi như thế nào còn không bắt đầu chuyển đi? Đã muốn là giữa trưa rồi…” Lúc mấy người đang dây dưa bên dưới, trong nhà truyền ra tiếng bà nội.
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, thấy lão bà cười cười đi ra.
Bà nội đi đến gần đột nhiên nhìn thấy thị trưởng, bà híp mắt càng cười vui vẻ hơn:” Tiểu Tiêu cũng tới à?”
Nghe mẹ mình hỏi, Tô Khải Hồng ráng nhẫn nhịn, đây là xưng hô kiểu gì a?! Tô Ninh thì cố nhịn cười. Chỉ có Tiêu Ý Hàn cười lớn nói với bà nội:” Đúng vậy bà nội, nghe nói cả nhà dọn qua nhà mới, con tới nhìn xem mình có giúp gì được hay không?”
“Tốt tốt a…” bà nội liên tục nói tốt, rồi nhìn sang con trai, nói:” Mau kêu bọn họ bắt đầu chuyển đồ đi, đứng hết ở đây làm gì a?” Bà đi tới nắm tay Tiêu Ý Hàn nói:” Đến đây rồi cũng đừng đi, để bọn họ làm việc, ta dẫn ngươi lên lầu nhìn xem, giữa trưa thì ở lại ăn cơm đi…”
Tiêu Ý Hàn vừa gật đầu với bà nội, vừa quay qua lén cười với Tô Ninh, âm thầm tuyên cáo nàng đang cố gắng dung nhập vào gia đình Tô Ninh chẳng những vậy còn là “báo cáo trận đầu thắng lợi”.
Trở ngại đang có bà nội, Tô Khải Hồng gật đầu đồng ý cho bọn họ bắt đầu dọn nhà, 8-9 người đàn ông liền nhanh chóng mang hết đồ dưới lầu đem lên phòng khách nhà Tô Ninh. Bọn họ ngồi nghỉ ngơi uống chút nước, liền trông thấy người đàn ông lái xe cho thị trưởng cởi áo khoác để qua một bên, hắn đi một vòng trong nhà, suy tư một chút rồi bắt đầu chỉ huy nhân viên bày trí đồ nội thất.
Tô Khải Hồng đột nhiên nhìn thấy mấy đồ gia dụng cao cấp như vậy, còn tưởng mình đang mơ. Màn hình TV Lcd cực lớn, tủ lạnh cửa đôi, máy giặt, tổ hợp sopha đầy đủ mọi thứ mà ngay cả dụng cụ làm bếp cũng đều có đủ. Tô Khải Hồng nhìn sang Tiêu thị trưởng, trong lòng không khỏi nghĩ, người này là muốn dùng vật chất công phá phòng tuyến của hắn hay sao?
“Lãnh đạo, phòng tắm còn thiếu vòi hoa sen .” Người đàn ông kia từ phòng tắm đi ra đến cạnh nói với Tiêu Ý Hàn.
Tiêu Ý Hàn mỉm cười nhìn quanh nhà một lần, nói:” Gọi điện kêu người đem đến đi, còn nữa, giường cũng nên thay đổi.”
Hai người nói chuyện không lớn tiếng, nhưng Tô Ninh đứng bên cạnh vẫn nghe thấy được, cô cau mày nhìn thị trưởng. Cô như thế nào cảm giác thị trưởng giống như đang bày trí cho nhà nàng chứ không phải nhà mình a…
Thuộc hạ Tiêu Ý Hàn dẫn đến quả thật làm việc rất tốc độ, một tiếng sau đồ đạc đều được xếp đặt xong, căn hộ cũng được vệ sinh sạch sẽ.
Tô Khải Hồng đứng một bên vẫn không thèm nói gì, hắn nhìn mẹ mình đang vui mừng đến độ không ngậm miệng lại được còn đi theo mấy nhân viên kia chỉ trỏ này nọ, lại nhìn sang Tô Ninh nãy giờ vẫn đứng bên người thị trưởng, trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, tuy có thể nhìn ra con bé có thu liễm lại biểu hiện, nhưng niềm hạnh phúc trong ánh mắt không thể nào che giấu được.
“Vậy cũng đẹp rồi, còn thiếu thứ gì thì buổi chiều kêu người đưa tới, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi được rồi.” Tiêu Ý Hàn cảm thấy rất hài lòng với bày trí của căn hộ, nàng phất tay kêu mọi người đi xuống.
“Tiểu Tiêu a, mấy thứ đồ này tốn không ít tiền a?” Sau khi mọi người rời đi, bà nội ngồi trên sopha, hai tay thỉnh thoảng ma sát mặt ghế, mở miệng hỏi.
Tiêu Ý Hàn thoáng nở nụ cười, nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh bà nội, rồi nói:” Mấy cái này là do bên thương xá đưa đến cơ quan nhà nước, có rất nhiều, con còn cho cấp dưới quyên góp cho người khác bớt, nghe nói mọi người dọn nhà mới nên để dành lại một bộ”.
“Ha ha, ha ha.” bà nội nghe xong Tiêu Ý Hàn nói, cười càng lớn, bà còn nhún nhún trên mặt ghế, bà thật sự thích bộ sopha này.
“Mẹ, mẹ đi mua một ít thức ăn đi, mọi người đều bận rộn sáng giờ rồi.” Tô Khải Hồng không nhìn được nữa, hắn mở miệng muốn cho mẹ mình đi ra ngoài.
Mà lúc này Tiêu Ý Hàn lại đứng lên, nàng mỉm cười nhìn vào mắt Tô Khải Hồng, nói:” để ta đi, lái xe cũng tiện hơn”. Dứt lời nàng mang túi xách đi ra cửa, ra đến cửa, nàng quay đầu hỏi Tô Ninh:” Em muốn cùng đi không?”
Nghe thị trưởng nói xong, Tô Ninh tự động quay qua nhìn ba ba, không đợi Tô Ninh mở miệng, chợt nghe Tiêu Ý Hàn nói:”Thôi, em ở nhà giúp đỡ mọi người dọn dẹp đi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Tiêu Ý Hàn rời đi, trong phòng chỉ còn lại một nhà Tô Ninh ba người. Bởi vì sợ ba ba hỏi lung tung này kia, Tô Ninh đi vào phòng vệ sinh lấy khăn lau, chăm chú lau chùi đồ dùng..Tô Khải Hồng làm sao không biết Tô Ninh đang nghĩ gì, chỉ tại có mẹ mình trước mặt nên không tiện nói ra, hắn đến sopha ngồi xuống cạnh mẹ mình, bất đắc dĩ nói:” Mẹ, chúng ta không nên nhận những đồ này”.
“Vì cái gì không thể nhận?” Lão bà nghe thấy lời của con trai, lập tức nhướng mày hỏi.
“Đây đều là đồ của người ta, mình nhận là có chuyện a..”
“Tiểu Tiêu không phải mới vừa nói đều là cho đi sao? nàng quyên cho người khác cũng là quyên, vừa vặn nhà của chúng ta cũng cần, vậy giữ lại không phải cũng tốt sao?” Lão bà nâng mặt, nghiêm túc nói.
Tô Khải Hồng không nói gì, nhìn mẹ mình đã muốn 70 tuổi, đừng nói là bà thật đi tin tưởng lời Tiêu thị trưởng nói a…đây rõ ràng là một lí do tuỳ tiện đưa ra mà thôi vậy mà mẹ mình cũng đi tin được…
Hắn thấy nói với mẹ mình không được, liền từ tốn nói tiếp:” Mẹ, người ta là thị trưởng, là Tiêu thị trưởng. Làm sao mẹ có thể gọi người ta là Tiểu Tiêu?”
“Ta biết rõ nàng là thị trưởng, nhưng đây không phải là bạn của Ninh Ninh sao? Ta cảm thấy gọi Tiểu Tiêu rất tốt, người ta quan lớn như vậy còn không khách khí với ta, ngươi ở đây già mồm cãi láo cái gì?” Vừa nói bà còn trừng mắt liếc con trai.
Bà nội thấy con mình nghẹn lời, còn nói tiếp:” Ngươi biết rõ người ta là thị trưởng, vậy mà còn đối với người ta bày ra bộ mặt thối, lạnh lùng như vậy là sao? Tiểu Tiêu còn chưa nói gì, ngươi, một điểm tính tốt cũng không có”.
Tô Khải Hồng hoàn toàn hết chỗ nói rồi, lão bà không hiểu tình hình làm hắn nghẹn lời, một câu đều không nói được.
Tô Ninh đang đưa lưng về phía hai người, ngồi xổm trước TV lau sạch cái bàn, nghe hai người đối thoại, cô mím môi chịu đựng để không cười ra tiếng…
***************
Khoảng nửa tiếng sau, Tiêu Ý Hàn trở lại, nàng tay xách nách mang mấy túi thức ăn lớn nhỏ, theo sau còn một bóng dáng nhỏ nhắn.
“bà nội Tô, Iran đến thăm bà đây…” Tô Ninh vừa mở cửa, tiếng Iran truyền vào, rồi bóng dáng nhỏ bé của nó nhanh chóng chạy thẳng vào phòng khách.
Tô Ninh bất đắc dĩ cười, tiếp nhận mấy túi thức ăn trong tay thị trưởng, để nàng đi vào nhà.
Bà nội nghe thấy tiếng người vội vàng từ phòng bếp đi ra, bà thấy Iran trong phòng khách, vừa đi tới vừa nói:” Ui, đây không phải tiểu Iran sao? Có nhớ bà nội không?”
Từ lần trước, Iran được Tô Ninh dắt về nhà nếm qua đồ ăn bà nội làm, đối với lão bà vừa hiền lành, phúc hậu còn rất thích ôm nựng mình, Iran thực rất yêu mến bà. Trong nhà nó đều là những người có chức vị to lớn, cũng rất ít có người đối đãi với nó cưng chiều như bà nội Tô. Iran thuận thế dựa sát vào lòng bà nội, nói:” Nhớ, Iran rất nhớ…” Nó còn ngẩng đầu nhìn Tô ba ba nói:” Iran cũng nhớ đại bá”.
Tô Khải Hồng cười cười với Iran, trong lòng nghĩ miệng lưỡi thằng nhỏ này đúng là ngọt vô cùng.
Tiêu Ý Hàn cầm mấy túi thức ăn bỏ vào bếp, đi ra nhíu mày nhìn Iran nói:” Iran, con nặng như vậy đừng để bà nội ôm.”
Iran lè lưỡi, nghe lời, tuột xuống người bà nội, ngoan ngoãn chạy tới ngồi xuống cạnh Tô Ninh.
Trên bàn ăn bày tám món ăn, toàn bộ đều là Tiêu Ý Hàn mua về từ quán ăn. Bởi vì có thêm tiểu Iran, trên mặt Tô Khải Hồng cũng có chút ít mỉm cười, cả nhà vây quanh trước bàn ăn mới tinh, ăn bữa cơm đầu tiên chuyển vào nhà mới. Tiêu Ý Hàn giống như thường ngày, lúc ăn cơm ngồi rất ngay ngắn, một câu cũng sẽ không nói, còn Iran thì ngồi giữa Tô Ninh và bà nội, hưởng thụ sự chăm sóc của hai người.
Sau khi ăn xong, Tiêu Ý Hàn không đợi nhân viên đưa giường đến liền đi trước, trước khi đi thừa dịp Tô Ninh cùng bà nội đang dọn bàn ăn, nàng đi đến trước mặt Tô ba ba, chân thành nói:” Ta biết rõ, ngài không có khả năng chấp nhận ta, nhưng ta sẽ cho ngài thấy quyết tâm của ta.” Tiêu Ý Hàn vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Tô Khải Hồng, dừng một chút, nói tiếp:” Ta cũng đã là người làm mẹ, rất hiểu rõ tâm tình của người làm cha làm mẹ muốn tốt cho con cái của mình. Yêu Tô Ninh, kì thật áp lực của ta cũng rất lớn, so với nàng còn muốn nhiều hơn, nhưng mà, ta đã lựa chọn thì quyết sẽ không buông tay.” Dứt lời cũng không đợi Tô Khải Hồng phản ứng, liền nhẹ gật đầu với Tô Khải Hồng, cầm túi xách đi ra.
Tiêu Ý Hàn rời đi cũng không mang theo Iran, nhắc tới cũng thật buồn cười, Tô Khải Hồng ngàn chọn vạn tuyển mới được một căn hộ, mà căn hộ này lại chỉ cách nhà trẻ của Iran có 5 phút. Trước khi đi, Tiêu Ý Hàn dặn dò Tô Ninh, kêu cô buổi chiều bớt chút thời gian dẫn Iran đi nhà trẻ.
Tô Ninh theo ba ba bận rộn đến giờ cơm chiều mới dọn xong nhà mới, bà nội thì đi đón Iran về. Lúc đi mua thức ăn, bà nội còn hỏi Tô Ninh có đi đón Iran tan học hay không? Tô Ninh thấy bà nội yêu mến Iran trong lòng cô rất ấm áp, tuy cô không dám công khai với bà nội như ba ba, nhưng cô biết rõ bà nội tuổi đã già sẽ không nghĩ ra phương diện kia, cuộc sống cứ như vậy cũng rất tốt.
*************
Học kỳ mới khai giảng, trường học không có thay đổi gì nhiều, Tô Ninh hết thảy đều cứ theo lẽ thường, mỗi ngày đều đến ký túc xá, căn tin, phòng học.
Hôm nay, khóa học buổi chiều vừa chấm dứt, Tô Ninh ôm sách vở ra phòng học liền thấy Tiểu Nam đang tươi cười chờ trước cửa.
“Học tỷ.” Tiểu Nam thấy Tô Ninh đi ra, nàng nhiệt tình kéo cánh tay của cô cùng đi lên phía trước.
Tô Ninh cười cười cùng Tiểu Nam sóng vai đi xuống lầu.
“Học tỷ, em muốn ra nước ngoài..”
“Ra nước ngoài?” Tô Ninh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiểu Nam.
“Ừ.” Tiểu Nam gật gật đầu, có chút do dự nói:”Kỳ thật, em là cùng đi với Tiêu Trạch Vũ”.
Tô Ninh dừng bước lại, biểu lộ càng thêm giật mình:”Tiêu Trạch Vũ?” lúc này cô mới nhớ tới cách khai giảng vài ngày, tựa hồ cho tới bây giờ đều không có gặp qua Tiêu Trạch Vũ.
“Từ sự tình lần trước, Tiểu Vũ bị phạt ở nhà đã lâu, cũng không đi học, về sau nhà hắn quyết định cho hắn ra nước ngoài du học.” Tiểu Nam bình thản nói.
“Sau đó em có gọi điện nói chuyện mấy lần với hắn, rồi em nói ba ba là mình muốn đi du học, ba em lập tức đồng ý.” Tiểu Nam cười nhẹ nhìn Tô Ninh, còn nói:” Em nghĩ muốn đổi môi trường sống, không muốn ở một chỗ mà tiếp tục buồn khổ…”
Chương 82: Tổ ấm mới
Học kỳ mới, Tiêu Trạch Vũ đi du học nước ngoài, Tiểu Nam cũng đi. Từng sợi cảm xúc nhàn nhạt xoay vòng trong lòng Tô Ninh, dù tình cảm không nồng đậm nhưng cũng nhẹ hiện ra chút chua xót, cuối cùng cũng có nhiều sự tình thay đổi như vậy.
Hôm nay Tô Ninh ôm sách vở đến phòng tự học, trên đường nhận được điện thoại thị trưởng. Sau khi chuyển nhà, chỉ có ngày khai giảng thị trưởng đưa đón cô, còn lại thật sự nàng bận rộn nhiều việc, mỗi lần đáy lòng Tô Ninh bay lên buồn phiền cô liền nén giận tự nói với mình, người yêu của cô không chỉ thuộc về một mình cô.
Tô Ninh đi ra cổng trường, tuy trời chưa thật sự tối đen, nhưng trong trường, đèn đường đã toàn bộ phát sáng. Lúc đi ngang qua sân bóng, một đám nam sinh đang hò hét chơi bóng rổ, Tô Ninh nghiêng đầu nhìn, quả thật là thời tiết đang ấm lên, bất tri bất giác mùa xuân đã lặng lẽ tiến đến.
Tô Ninh ra cổng, rẽ vào một con phố nhỏ, phát hiện xe thị trưởng đậu ven đường.
Cô ôm sách, lên xe, đem sách bỏ ra ghế sau, mỉm cười nhìn thị trưởng. Tiêu Ý Hàn cũng như có ý cười nhìn cô, Tô Ninh chậm rãi nghiêng người, bất ngờ nhẹ nhàng hôn lên má thị trưởng.
Tiêu Ý Hàn rõ ràng sững sờ, rồi kịp phản ứng vui vẻ chớp mắt nhìn cô bé đang đỏ mặt bên cạnh. Tô Ninh mím môi cúi đầu, tự cài dây an toàn cho mình, ngại ngùng thúc giục thị trưởng nhanh lái xe đi.
Trong xe vang lên khúc nhạc ấm áp, Tiêu Ý Hàn rõ ràng rất vui vẻ. Tô Ninh dựa vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn người yêu, hồi tưởng lại mấy hôm dọn nhà, thị trưởng hoàn toàn không có biểu hiện sợ hãi lo lắng, đáy lòng cô tràn đầy tất cả đều là cảm giác hạnh phúc cùng an toàn.
Xe ra khỏi khu thành thị trung tâm, dọc theo bờ sông chạy một hồi, trước mắt hiện ra một loạt biệt thự, lát sau, Tiêu Ý Hàn lái vào một khu dân cư dừng trước một căn nhà biệt lập hai tầng.
Tiêu Ý Hàn xuống xe, mở cửa cho Tô Ninh. Tô Ninh kỳ quái nhìn căn nhà màu trắng trước mắt, Tiêu Ý Hàn cười cười ôm cánh tay Tô Ninh vừa đẩy ra cổng rào vừa nói:” Lần trước vốn muốn dẫn em đến đây cho em một bất ngờ lớn, không nghĩ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, hi vọng hôm nay chưa phải là quá muộn.”
Tô Ninh vừa đi bên cạnh thị trưởng vừa nhìn quanh bốn phía, dưới chân là con đường nhỏ rải đá sỏi, hai bên là sân cỏ xanh mướt. Đi hết con đường đá nhỏ lên mấy bậc thang thì gặp hành lang gấp khúc, lan can màu trắng tách biệt hành lang với không gian sân vườn bên ngoài.
Tô Ninh đứng ở bậc thang nhìn lên, căn nhà thật lớn, ban công bên hông lầu hai kéo dài ra tới ban công lớn hình vòng cung phía trước, lan can ban công cũng là màu trắng, có thể trông thấy một bộ bàn ghế nghỉ ngơi đặt ngoài ban công.
“Đây là nhà của ai?” Tô Ninh cực kì yêu thích sắc thái căn nhà này, cô đưa tay sờ sờ cột nhà hình trụ bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Ý Hàn hiển nhiên rất yêu thích biểu lộ lúc này của Tô Ninh, nàng thành thạo mở ra cửa nhà nắm tay Tô Ninh đi vào.
Vào nhà liền thấy một phòng khách rộng rãi, sàn nhà màu trắng, sopha vàng nhạt, đối diện bàn sopha là TV Lcd cực lớn, cửa kính lớn sát mặt đất, màn cửa cũng màu trắng. Tô Ninh đi vài bước đến sopha, phía bên phải là cầu thang bằng gỗ dẫn lên lầu hai.
Nhìn một hồi, Tô Ninh lại quay qua hỏi thị trưởng:” đây là nhà của ai vậy? Vì cái gì dẫn em đến đây thì có bất ngờ lớn?” Trong lòng cô ẩn ẩn cảm thấy căn nhà này là thị trưởng vì cô mà chuẩn bị, đã vậy nó còn xa hoa như vậy nên cô có chút chưa tiếp nhận được suy nghĩ này của mình.
Tiêu Ý Hàn cởi áo khoác, ngồi xuống sopha, vẫy tay kêu Tô Ninh lại gần, Tô Ninh ngoan ngoãn đi qua nắm tay nàng. Tiêu Ý Hàn dùng một chút lực, Tô Ninh liền ngã ngồi vào trong lòng nàng, nàng vùi đầu vào cổ Tô Ninh nhẹ nhàng ngửi hương thơm của Tô Ninh, thì thầm nói:”Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của chúng ta…”
“A?” Tô Ninh rất kinh ngạc, căn hộ nhỏ các nàng ở lúc trước không phải cũng rất tốt sao? Như thế nào đột nhiên lại nói nơi này là nhà? Căn nhà này không phải quá lớn sao ?
Hai tay Tô Ninh ôm cổ thị trưởng, nghi ngờ nói:”Sao không ở căn hộ kia?” Cô nhìn xung quanh nói thêm:” Căn nhà này quá lớn…”
“Năm trước tôi đã chọn căn nhà này, nghĩ đến tổ ấm sau này của chúng ta. Về sau lúc nhà em bị giải toả, tôi vốn định tặng căn nhà này cho gia đình em…Nhưng sau đó, ba ba của em chọn mua được một căn hộ được lắm, vậy cũng tốt…” Tiêu Ý Hàn khẽ vuốt gò má Tô Ninh, ôn nhu nói.
Tô Ninh nhìn thị trưởng đại nhân, cảm giác xúc động muốn rơi nước mắt, cô rất cảm kích nàng luôn kiên trì ở bên cô, rất thích sự chăm sóc của nàng dành cho mình.
Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh cảm động muốn khóc, nàng nhẹ xoa mũi Tô Ninh, nói:” Một lát nữa, chị Cristina của em cùng Tiểu Dật cũng tới, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta vào ở, đêm nay để bọn họ đến náo nhiệt cho vui.”
Tô Ninh dựa vào ngực thị trưởng, gật gật đầu.
“Em muốn mời bạn thân của em tới chơi không?”
Nghe thị trưởng nói, Tô Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi:”Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể, nếu như em thích.”
Tô Ninh nở nụ cười thật tươi, cô dùng sức gật đầu. Hai nàng kia luôn ồn ào muốn chính thức được gặp thị trưởng của cô, trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã đến lúc nên giới thiệu bạn thân của mình cho thị trưởng. Tô Ninh cảm thấy cơ hội lần này thật tốt, dù sao hai người kia cũng coi như là đồng đạo.
Gọi cho Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na xong, Tiêu Ý Hàn dẫn Tô Ninh lên lầu tham quan. Trên lầu bày trí vô cùng đơn giản, rất phù hợp. Giữa phòng ngủ là cái giường đôi lớn, tủ đầu giường màu trắng hấp dẫn ánh mắt Tô Ninh, cô đi qua xem xét nhịn không được bật cười lên. Thị trưởng là người lạnh lùng như thế lại dán thứ này ở đầu giường?! Đây rõ ràng là ảnh chụp của cô cùng Iran ở thương xá lần trước…
Lúc này dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa, Tiêu Ý Hàn đi ra ban công lầu hai liền trông thấy dì Hồng ôm Iran đứng trước cổng rào.
Tiêu Ý Hàn nhìn Tô Ninh nhẹ nói:” Em đi mở cửa đi..”
Tô Ninh chạy xuống lầu mở cổng, Iran nhanh chóng bổ nhào đến ôm hai chân của cô ngọt ngào gọi:” Dì Ninh Ninh…”
Tô Ninh xoay người ôm Iran rồi cùng dì Hồng cười chào hỏi.
“Ngày hôm qua bà nội đi đến trường đón con, đại bá còn mua thiệt nhiều đồ ăn ngon cho con.” Iran thân mật ôm cổ Tô Ninh vui vẻ nói.
Tô Ninh chỉ chỉ cái mũi nhỏ của Iran, đặt thằng bé lên sopha, quay qua mỉm cười nhìn thị trưởng. Cô biết rõ bà nội yêu mến thằng nhóc này, nhưng không nghĩ tới bà nội sẽ chủ động đi nhà trẻ đón Iran về nhà chơi.
Iran vừa thoát khỏi cái ôm của Tô Ninh liền không ngừng chạy lòng vòng trong nhà nhìn xem, xong hết lầu một thằng bé vừa vịn tay thang màu trắng vừa hỏi Tiêu Ý Hàn: ” Mẹ ơi, căn nhà này là của chúng ta sao? Iran chưa có tới qua bao giờ a…” Rồi cũng không đợi Tiêu Ý Hàn trả lời, nó liền nhanh như chớp chạy lên lầu không còn bóng dáng.
Dì Hồng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu vào bếp bận rộn vì buổi tiệc tối nay.
“Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng thằng bé sống chung, để cho nó sớm một chút thích ứng thì tốt hơn.” Tiêu Ý Hàn nhìn lên lầu rồi quay qua nói với Tô Ninh.
Tô Ninh cong miệng cười, không che giấu được hạnh phúc trên mặt, cô gật đầu cũng theo lên lầu tìm Iran.
Một tiếng tiếp theo, Tiêu Ý Hàn đi vào thư phòng trên lầu hai cũng không có trở ra. Tô Ninh cùng Iran không dám quấy rầy lúc thị trưởng làm việc, hai người lớn nhỏ chạy ra sân chơi một hồi rồi trở lên ban công lầu hai nằm trên ghế trò chuyện với nhau…Đến khi mùi thức ăn bay vào mũi, hai người mới xuống lầu. Mấy người Cristina không biết khi nào đã ngồi trò chuyện trên sopha, thị trưởng cũng ở đó, Tô Ninh nhìn đồng hồ, Dịch Dương và Na Na chắc hẳn cũng sắp đến rồi.
Phòng ăn này rất rộng rãi, bàn ăn thật dài trọn vẹn có thể ngồi được mười mấy người cùng ăn. Tô Ninh dẫn Dịch Dương, Na Na dạo quanh nhà một vòng, cô chỉ không dẫn hai người vào phòng ngủ, cô sợ hai người bạn trông thấy ảnh chụp trên tủ đầu giường sẽ cười trêu mình.
Lúc ba người đi xuống, thị trưởng và bạn bè đã ngồi trước bàn ăn, Tô Ninh nhìn nhìn quyết định để hai cô bạn thân ngồi bên cạnh Iran. Lần trước ở nhà Cristina cô đã chứng kiến Trương Trí cùng anh Dật uống rượu hào sảng đến thế nào, cô cũng không muốn ngồi cạnh để bị rót rượu liên tục.
Tiêu Ý Hàn ngồi ở vị trí chủ nhà, hai bên là Cristina và Iran. Nàng nở nụ cười nhẹ giới thiệu mấy người Cristina và hai cô bạn của Tô Ninh với nhau. Tô Ninh lén nhìn biểu lộ của Dịch Dương, không biết có phải vì ngại có vợ là Na Na bên cạnh hay không, mà biểu hiện của nàng cũng coi như là bình tĩnh, không có lại háo sắc nhìn chằm chằm thị trưởng nữa.
Dì Hồng bưng lên món ăn cuối cùng rồi lui vào phòng bếp, Tiêu Ý Hàn nâng cốc đưa cho Trương Trí nhíu mày nói:” Các ngươi hôm nay cũng không thể như lần trước, uống lên điên cuồng, chỗ này của ta cũng không có nhiều chỗ để cho các ngươi ngủ đâu…”
Trương Trí tiếp nhận rượu, ghét bỏ mím miệng không thèm nói chuyện, Viên Hiểu Dật ngồi bên cạnh liền lên tiếng:” Tiêu đại thị trưởng, ngươi không nên nói như vậy a! Ngươi mời chúng ta đến, tự nhiên là nên để chúng ta tận hứng…” Nàng nhìn Trương Trí nói:” Đừng để ý tới nàng, ta mời ngươi uống.”
“Hàn nói rất đúng, không thể như lần trước uống nhiều như vậy, uống nhiều quá sẽ tổn thương thân thể a…” Lúc này Cristina cũng mở miệng nói ra, nói xong nàng còn nhìn bạn trai nhíu nhíu mày.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian